Hề Nguyệt nhe răng trợn mắt. Cái con chim ngốc này, nếu như cô mà là người thường thì bây giờ xương cốt đã bị nó đập gãy rồi.
"Hề Nguyệt, Hề Nguyệt, nghe ta nói, ta tìm thấy một vùng đất quý có linh khí, linh khí cực kỳ đậm đặc, xung quanh còn không có dân cư sinh sống. Hơn nữa, hơn nữa ta nói cho ngươi nghe, ở đó còn có Tức Nhưỡng, đó chính là bảo bối tu sửa không gian tốt nhất…"
Tiểu Hồng Điểu vừa nói, vừa hào hứng đập cánh phành phạch trong lồng ngực Hột Khê. Chỉ có điều nó vẫn còn chưa nói hết đã bị Hề Chưa Biết túm lấy cánh nhấc bổng khỏi lòng Hề Nguyệt, quăng sang một bên.
Tiểu Hồng Điểu kêu lên tiếng chiếp chiếp tức tối, nhưng nó cũng không dám chống đối tên tiểu ma đầu Hề Chưa Biết này, chỉ đành vỗ cánh đậu trên bả vai của Hề Nguyệt.
Hề Nguyệt giờ đây vừa cảm thấy kinh ngạc pha lẫn vui sướng, cô quyết định ghi công lao của con chim béo ú này, tối cô sẽ nướng đùi nai khen thưởng nó.