Còn về vu y, đương nhiên cũng có người nhớ đến, nhưng nghĩ mà xem lúc nãy vu y đã lăng mạ thần nữ, rồi nghĩ đến những đứa trẻ trong bộ lạc bị thiêu chết tế thần, những lời thỉnh cầu thần nữ tái sinh cho vu y bỗng bị nuốt ngược trở lại, vùi lấp trong lòng.
Tộc trưởng Ni Tháp chậm rãi bước đến trước mặt Hề Nguyệt, quỳ gối trước cô. Tiếp theo đó là vợ của tộc trưởng, A Nô, Tiểu Nặc, và cả mười mấy người đám Mông Đức, đồng loạt quỳ thụp xuống trước Hề Nguyệt.
"Thần nữ, cầu xin thần nữ cứu vớt chúng tôi, cứu vớt người của bộ lạc chúng tôi!"
"Sư phụ, người có thể chữa khỏi cho người trong bộ lạc con đúng không? Cầu xin người cứu lấy chúng con!"
Hề Nguyệt thờ ơ nói: "Ta có thể cứu người, nhưng có một chuyện ta bắt buộc phải nói rõ, ta không phải là thần nữ, mà là thầy thuốc. Những căn bệnh giống như sốt rét, quan trọng là phải dựa vào ý chí con người để cố gắng vượt qua, ta không nắm chắc có thể trị khỏi cho tất cả mọi người một trăm phần trăm!"