Đêm hôm qua, có rất nhiều người tận mắt chứng kiến Khố Luân ôm Kỳ Nhi đã chết từ lâu chạy đến bên bờ sông Nạp Văn. Thậm chí còn có người còn đi lên kiểm tra hơi thở của Kỳ Nhi, xác định là cậu bé đã thật sự chết rồi, ngay đến thân thể cũng lạnh như băng.
Sao lại thế này? Sao cậu bé có thể sống lại được chứ!
"Khố Luân, ngươi… không phải ngày hôm qua ngươi… không phải Kỳ Nhi đã chết rồi sao?"
Trên gương mặt Khố Luân tràn ngập cảm kích khi nhìn về phía Hề Nguyệt, gã cất cao giọng nói: "Xin mọi người hãy nghe tôi nói, Hề Nguyệt chính là thần nữ ông trời phái đến cứu giúp bộ lạc Thương Đạt chúng ta. Cũng vì có cô ấy, cho nên Kỳ Nhi mới sống lại!"
"Cái gì? Sống lại sao?"
"Điều này sao có thể xảy ra chứ? Ngay cả vu y cũng không làm được mà!"
Mọi người ai cũng tỏ vẻ không thể tin nổi, thế nhưng thằng nhóc kia vẫn đứng lù lù chỗ đó.