Đứa trẻ vừa mới tỉnh lại vẫn còn hơi mơ màng, nghe thấy tiếng khóc của cha mình, vẻ mặt cậu bé trở nên ngơ ngác mông lung, cuối cùng ánh mắt hiếu kỳ của nó chuyển về phía Hề Nguyệt.
Không sai, đương nhiên hai người này chính là Hề Nguyệt và Chưa Biết, còn Tiểu Hồng Điểu thì canh giữ bên cạnh Tiểu Nặc vẫn đang hôn mê để bảo vệ cho cô bé.
Cậu bé trai vừa nhìn thấy Hề Nguyệt, đôi mắt tròn xoe lập tức mở lớn, tuy rằng giọng nói vẫn còn khàn khàn yếu ớt, nhưng vẫn tràn đầy sự ngạc nhiên, "Đại tỷ tỷ, tỷ… tỷ thật là xinh đẹp! Còn đẹp hơn cả thần nữ nữa!"
Khố Luân lúc này đã tỉnh táo lại, ngay lập tức quỳ sụp xuống trước mặt Hề Nguyệt, khấu đầu nói: "Đa tạ thần nữ thi triển thần kỹ, cứu lấy tính mạng con trai tôi!"
Hề Nguyệt nhún vai nói: "Con ngươi vốn đâu có chết, chẳng qua là bị sốc mà thôi. Phương pháp ta dùng để cứu nó cũng chẳng phải cách thức thần thánh gì cả, chỉ là phương pháp hồi sức tim phổi mà thôi."