Khố Luân vội vàng nhìn sang. Lúc này gã mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào ở vùng hạ du bên bờ sông đối diện, cách chỗ gã không xa có hai người đang đứng đó.
Trong đêm tối, Khố Luân không nhìn rõ dung mạo bọn họ, nhưng phát hiện thi thể của con mình bị cướp đi, tất cả nỗi oán hận và tuyệt vọng trong lòng cứ thế hừng hực tuôn ra.
"Các người là ai!" Khố Luân xông tới như một mũi tên, trong tay đang cầm một thanh đao, "Dám động vào con ta, ta lấy mạng các người."
Nhưng cảnh tượng chém người thành hai nửa trong ý định của gã không hề xảy ra, cổ tay của Khố Luân đột ngột bị người ta túm lấy, nguồn sức mạnh khủng khiếp không thể phản kháng khiến gã tiến không nổi mà lùi cũng chẳng xong.
Khố Luân ngước đôi mắt đỏ au lên, trước mắt gã đột nhiên xuất hiện một thiếu niên với khuôn mặt chằng chịt những vết sẹo đáng sợ. Thiếu niên mặc một bộ quần áo đỏ rực hơi rộng so với người, tóc đen như mực khẽ bay, đôi mắt lạnh lẽo u ám như phát sáng trong đêm đen.