"Cha, có… có phải con sắp chết rồi không…"
Cậu bé trai nằm trên giường mở mắt một cách khó khăn, nhìn người đàn ông cao lớn đang quỳ bên cạnh giường.
Cậu bé tầm tám, chín tuổi, vốn dĩ nên xinh xắn trắng trẻo, nhưng cậu bé này lại gầy đến không ra hình người.
Vành mắt trũng sâu, quầng thâm hiện rõ, môi miệng nứt nẻ, thân nhiệt cao đến mức chạm vào là bỏng.
Người đàn ông cao lớn quỳ bên giường, nghe thấy lời cậu bé nói, không kiềm chế được bản thân, vành mắt trở nên đỏ bừng, khàn giọng đáp: "Kỳ Nhi ngoan, vu y đã đi cúng tế thần thánh rồi, sự trừng phạt của thần Bàn Ác sẽ kết thúc nhanh thôi. Đến lúc ấy con chắc chắn sẽ khỏi bệnh."
Đứa trẻ tên Kỳ Nhi nghe vậy cũng không vui lên chút nào, nó chỉ mở mắt trừng trừng, khó khăn lên tiếng: "Nhưng mà… con… con nghe nói, nếu muốn tế thần thì… Tiểu Nặc phải chết, con… con không muốn Tiểu Nặc chết đâu… cha ơi, con muốn con và Tiểu Nặc đều có thể sống tiếp… ộc…"