"Đừng hỏi nữa, xin cô đừng hỏi nữa, mau đi đi." Người phụ nữ òa khóc, thậm chí hai đầu gối còn run rẩy, lại quỳ sụp xuống.
Ánh sáng trong mắt Hề Nguyệt lóe lên, vươn tay bịt miệng Tiểu Nặc đang muốn nói gì đó, nhanh chóng rời khỏi đó, biến mất vào trong màn đêm.
Đương nhiên Chưa Biết và Tiểu Hồng Điểu cũng theo sát bên người cô, hai người một chim mà không hề phát ra bất cứ một tiếng động nào trong khoảng không tịch mịch.
Người phụ nữ thở phào một hơi, lau sạch nước mắt trên mặt, thản nhiên nhìn về phía phát ra tiếng người.
Nhưng người phụ nữ lại không biết rằng, Hề Nguyệt thực ra chỉ chạy một vòng, rồi lại một lần nữa quay về bên cạnh ngôi nhà nhỏ.
Ba người một chim trốn trên một cái cây cổ thụ, không phát ra bất kỳ một âm thanh nào, như thể hòa tan vào trong đêm tối.
Tiếng người càng lúc càng gần cùng với ánh lửa nhảy nhót lập lòe, giúp Hề Nguyệt nhìn rõ bộ dạng của đám người đi tới.