Nhìn thấy Hề Nguyệt, người phụ nữ dường như đã hạ quyết tâm, quỳ xuống đất nghe đánh bịch một tiếng, cổ họng khàn khàn thốt lên lời cầu xin với cô: "Tiểu thư Hề Nguyệt, tôi có một chuyện muốn cầu xin cô!"
"Thực không dám giấu, sơn cốc này đã không còn an toàn nữa, có lẽ ngày mai sẽ có người tới đây. Tiểu thư Hề Nguyệt, tôi biết cô là người có bản lĩnh, tôi cầu xin cô, khi cô rời khỏi đây, có thể đem con gái Tiểu Nặc của tôi đi cùng có được không?"
"Mẹ!" Tiểu Nặc không dám tin, nhào qua ôm lấy tay người phụ nữ, khóc nức nở, "Mẹ, sao mẹ lại muốn đuổi con đi? Mẹ không cần Tiểu Nặc nữa ư?"
Người phụ nữ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lau đi nước mắt trên gương mặt con gái, cất giọng dịu dàng: "Tiểu Nặc ngoan, không phải mẹ không cần con nữa, mà là con mắc bệnh, mà y thuật của tiểu thư Hề Nguyệt lại rất giỏi, con đi theo cô ấy thì có thể chữa khỏi bệnh. Đợi con khỏi rồi lại quay về bên mẹ có được không?"