Hề Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dạng giãy đành đạch của Tiểu Hồng Điểu trong tay Hề Chưa Biết, không nhịn được mà bật cười.
Tiểu Nặc thì lại trợn tròn đôi mắt, vẻ mặt như thể không dám tin vào tai mình nữa. Trời ơi, con chim đỏ không chỉ từ trên trời rơi xuống mà còn biết nói tiếng người nữa! Nói tiếng người cơ đấy!
Thấy Hề Chưa Biết chuẩn bị vặt lông của Tiểu Hồng Điểu thật thì Hề Nguyệt mới lên tiếng: "Được rồi, Chưa Biết, tha cho nó đi. Nếu ngươi muốn ăn thịt chim thì bảo nó đi bắt cho ngươi vài con về."
Hề Chưa Biết hơi nghiêng đầu qua, đôi mắt đen như mực sáng lên, "Hề Nguyệt nướng cho ta ăn à?"
"Hứ, sao bản thần điểu ta đây lại đi làm cái chuyện mất mặt như bắt chim ấy…"
Chữ cuối cùng còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, Tiểu Hồng Điểu trông thấy ánh mắt của thiếu niên, đôi cánh đang đập loạn xạ lập tức thu lại, rụt đầu rụt cổ nói: "Chuyện bắt chim gì gì đó, bản thần điểu thỉnh thoảng làm tí cũng chả sao."