Cô nhìn về phía Tiểu Hồng Điểu, Tiểu Hồng Điểu cũng lại gần xem xét, nó vừa kêu lên chiếp chiếp vừa lắc đầu: "Người này là ai thế? Trên người cậu ta cũng không có linh lực, cũng chẳng có luồng khí gì để nhận biết. Nhưng mà tại sao cậu ta lại cứu ngươi chứ? Lẽ nào cậu ta là đệ đệ, người thân, hoặc là vị hôn phu mà ngươi đã thất lạc nhiều năm à?"
Hề Nguyệt lừ mắt với Tiểu Hồng Điểu một cái, mặc kệ con chim ngu ngốc chốc chốc lại lên cơn động kinh này. Có điều, cho dù người thiếu niên này là ai đi chăng nữa thì xem ra chuyện cậu ấy cứu cô là sự thật. Lúc này, hơi thở của cậu ấy rất yếu ớt, trên người còn có mấy vết thương vô cùng sâu đang mưng mủ.