Không khí ở đây không hề có một chút linh lực nào, giống như là Tuyệt Linh cốc ở trong học viện Thần Y vậy, hoặc có thể nói giống nơi chỉ có người phàm cư trú hơn. Không có cách nào hấp thu và vận chuyển linh lực thì tất nhiên đan điền cũng sẽ bị đóng cửa.
Rốt cuộc nơi này là nơi nào?
Đang nghĩ vậy thì trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên âm thanh "chiếp chiếp chiếp". Ngay sau đó một tiếng "bịch" vang lên, một chú chim nhỏ màu đỏ rơi xuống bả vai Hề Nguyệt, nó phát ra mấy tiếng kêu hoảng sợ.
Tiểu Hồng Điểu không hề nói tiếng người, nhưng không biết có phải sau khi đã trải qua những chuyện đó, sự giao tiếp thần hồn giữa một người một chim tăng lên nhiều hay không, Hề Nguyệt cảm thấy hình như bản thân mình có thể nghe hiểu ý của nó: "Mẹ ơi, dọa bản điểu gia sợ muốn chết. Sao không gian đột nhiên lại đóng kín vậy? Nhóc con, tại sao lúc ngươi niêm phong không gian lại không thông báo cho ta một tiếng hả?"