Nam Cung Dục, Đản Đản, Tiểu Trì, Tiểu Long, Cốc Lưu Phong, Âu Dương Hạo Hiên… tất cả những người thân, người yêu đã mất đi mạng sống vì ta. Hề Nguyệt xin thề, đời này cho dù cạn kiệt sức lực cũng nhất định phải giúp mọi người sống lại nguyên vẹn.
Làn da bên dưới lớp lông của Tiểu Hồng Điểu đỏ ửng, nó hơi mất tự nhiên, trong lòng chỉ cảm thấy ngọt ngào và thoải mái vô cùng, nhưng trên gương mặt vẫn là vẻ xem thường: "Hứ, bản điểu gia chỉ không muốn không gian sụp đổ rồi ta phải chết ở đây thôi, hoàn toàn không phải do ta lo lắng cho sự sống chết của ngươi đâu nhé!"
"Đùng đoàng."
Một tiếng sấm rạch ngang bầu trời, đánh trúng vào Tiểu Hồng Điểu, dọa nó sợ đến mức la oai oái, nhảy bổ vào trong lòng Hề Nguyệt. Dáng vẻ vừa nhát gan vừa run lẩy bẩy của nó thật buồn cười, nào còn đâu oai phong quát mắng Hề Nguyệt như khi nãy nữa chứ?