Nếu đời chim của nó đã sắp phải kết thúc vậy thì trước khi chết, nó nên đi ăn một bữa thật ngon đi! Đản Đản vẫn còn không ít đồ ăn ngon do con nhóc làm ở trong điện Linh Tiêu, đúng vậy, mùi vị ngon thật.
Tiểu Hồng Điểu vừa bước vào cửa điện thì nó đột nhiên ngây người. Nó cúi đầu, nhìn thứ mà mình vừa mới đạp phải, một… hạt giống màu xanh biếc ư? Hơn nữa hạt giống này còn nguyên vẹn, không trầy xước một chút nào, trên lớp vỏ ánh lên hoa văn rực rỡ.
Hả? Sao có thể như thế được? Rõ ràng mình đã tận mắt nhìn thấy nó vỡ nát ra rồi cơ mà! Tại sao vẫn còn nguyên vẹn không sứt mẻ gì hết vậy?
Tiểu Hồng Điểu nghi ngờ nhìn chăm chú, nhìn chằm chằm vào hạt giống, đột nhiên nó mở to đôi mắt chim, kêu lên một tiếng "chiếp" đầy sợ hãi. Cả thân mình màu đỏ lửa phóng như tên bắn về phía Hề Nguyệt mỗi lúc một yếu hơn.
"Chiếp chiếp chiếp… con nhóc, ngươi mau đến đây xem này, đây là Bồ Tát, đây là quả Bồ Tát đó!"