Bàn tay vốn đang cầm kiếm Phong Long điên cuồng bổ chém để tìm kiếm bóng dáng Hột Khê bỗng khựng lại giống như bị hóa đá, Nam Cung Dục ngơ ngác đứng tại chỗ.
Nam Cung Dục biết, đó là hơi thở còn lưu lại của hạt giống trong nguyên thần hắn. Từ lúc hắn sinh ra, hạt giống ấy luôn như hình với bóng cùng hắn, như thể đó là hạt mầm sinh ra để cộng hưởng với linh hồn của hắn. Hắn đã đưa hạt giống này cho Hề Nguyệt coi như tín vật ước hẹn. Vào giờ khắc này, trong đầu hắn vang lên tiếng vỡ tan, hơi thở của nó được lưu lại trong thế gian này dần dần tan biến từng chút một, đến tận khi hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này.