Nỗi phẫn nộ trong lòng hắn đã dâng lên đến đỉnh điểm, nhưng mà tình cảm dịu dàng và thương yêu lại choán ngợp toàn bộ suy nghĩ của hắn. Đám người kia dám làm tổn thương Khê Nhi, dám khiến Khê Nhi phải khóc à... Hắn sẽ không tha cho một kẻ nào hết, hắn chắc chắn sẽ khiến bọn chúng phải trả một cái giá đắt. Từ nay về sau, hắn sẽ yêu thương cô gái này hết mực, rồi cuối cùng sẽ có một ngày cô thoát khỏi nỗi đau đỡ, rồi sẽ có một ngày nụ cười nở rộ trên môi cô lần nữa.
Nam Cung Dục vừa nghĩ vậy, tốc độ bay về phía Hột Khê càng lúc càng nhanh. Vào lúc tay của hắn sắp chạm vào bàn tay nhỏ bé chồng chất vết thương của cô thiếu nữ kia, bỗng nhiên có tiếng răng rắc truyền đến từ sợi tử đằng bên dưới mà Nam Cung Dục đang túm lấy.
Hột Khê trợn trừng mắt, trong thần trí của cô cảm nhận được Tử Minh U La đang đau đớn và sợ hãi. Hình như có một sức mạnh vô hình cắt nhánh dây đang lơ lửng trong không trung của nó thành hai mảnh.