Nhưng bởi vì biết đây là thời khắc sống còn, cho nên Lục Húc Dương dù đang đau muốn chết nhưng lão ta quyết không chịu buông bàn tay đang túm lấy Hột Khê.
Âu Dương Hạo Hiên dùng miệng giữ kiếm Hồng Liên, một tay thì ôm lấy Hột Khê, linh lực gần như cạn kiệt trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển mới tạm thời giúp người mình không bị rơi xuống.
Hột Khê ngẩng đầu, thấy Âu Dương Hạo Hiên mình đầy thương tích, và cả cơ thể đang cạn khô linh lực kia của hắn. Giọng cô bỗng trở nên khàn khàn đau đớn: "Âu Dương Hạo Hiên, đừng quan tâm đến tôi, huynh hãy sống cho thật tốt nhé!"
Một khắc sau, linh lực của Âu Dương Hạo Hiên đã hao tổn hết, nhưng hắn như thể không nghe thấy Hột Khê nói gì. Hắn văng tơ Kim Tằm ra, một đầu trói chặt vào mình, đầu còn lại thì buộc vào cổ tay của Hột Khê. Sau đó, hắn buông cánh tay duy nhất của mình ra rồi bắt lấy kiếm Hồng Liên, cắm thật mạnh vào vách đá.