Lục Húc Dương cười giễu cợt: "Sao nào, muốn nhảy từ vách đá này xuống à? Ngươi tưởng là ngươi nhảy xuống thì ta không thể dùng thuật cưỡi gió mà bắt ngươi lại à? Khà khà khà, Hề Nguyệt này, có phải ngươi bị thương quá nặng nên biến thành ngu ngốc rồi không?"
Gió đêm thổi qua mái tóc đen như gỗ mun, Phượng Vũ Thiên Y nhuộm máu đỏ nhẹ nhàng tung bay càng làm tôn lên nhan sắc tuyệt trần của người thiếu nữ, khiến làn da cô còn mịn màng trắng trẻo hơn cả châu ngọc, tựa như ánh trăng sáng tỏ giữa đêm đen vậy. Nhưng vào lúc này, thiếu nữ tuyệt trần lại cười vang: "Có bản lĩnh thì ngươi bắt cho ta xem!" Dứt lời, cô tung người lên, đột ngột nhảy từ trên vách đá xuống.
"Muốn chạy trốn à, không dễ dàng vậy đâu!" Lục Húc Dương hét lên rồi vội vàng vận linh lực, nhanh chóng đuổi theo sau.
Hột Khê rơi xuống tự nhiên, còn Lục Húc Dương thì bay, cho nên gần như chỉ trong nháy mắt, lão ta đã bắt kịp tốc độ rơi xuống của Hề Nguyệt.