Giọng nói trầm thấp truyền cảm ngập tràn vẻ hứng thú, như thể vừa tìm được một món đồ chơi cực kỳ thú vị, "Người mặc được Phượng Vũ Thiên Y có thể trở thành người số mệnh định sẵn của hắn. Ha ha, rốt cuộc cái gọi là số phận trời định có sức mạnh đến nhường nào, có phải trời định thì chắc chắn không thể thay đổi hay không? Ta thực sự càng ngày càng muốn nhìn xem sao."
Trong đêm tối, một bóng người áo đỏ chậm rãi hiện ra tựa như mộng ảo, được bao phủ trong lớp sương mù, không thể trông rõ. Chỉ có bộ áo choàng đỏ như lửa cùng mái tóc dài mềm mại như lụa là không bị thứ gì trói buộc, tự do tung bay giữa không trung.
Bóng người áo đỏ đang định rời đi thì bước chân bỗng khựng lại, ánh mắt rơi xuống hài cốt Cốc Lưu Phong và Hề Giáp, lóe lên vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
Dưới trời đêm tĩnh lặng, hài cốt của mười một người như có sinh mệnh, dập dềnh bay lên, sau đó nhanh chóng bay về phía đỉnh núi Thương, mang theo cả ánh huỳnh quang màu xanh nhàn nhạt.