Tuy nói thì nói vậy nhưng Ngân Hồ không tin ngọc bài này có thể giết chết Hề Nguyệt, song chắc chắn nó có thể làm Hề Nguyệt bị thương nặng, xương cốt gãy nát. Ngân Hồ cảm thấy con nhãi này thực sự quá xảo quyệt, bẻ gãy cánh của nó trước cũng không tồi.
Hột Khê cắn chặt môi dưới. Cô biết mình không thể chặn được đòn tấn công của ngọc bài đỏ thẫm này. Nếu cô mặc Phượng Vũ Thiên Y thì hẳn là sẽ chống đỡ được, nhưng như vậy thì không thể dụ bọn Ngân Hồ đến trung tâm Phần Thiên Cảnh, cũng không đạt được hiệu quả như mong muốn. Thế nhưng nếu cố tình ngăn chặn, chắc chắn cô sẽ bị thương nặng.
"Rầm!" Không đợi Hột Khê ra quyết định, một bóng dáng tròn vo đã phóng lên đón lấy ngọc bài đỏ thẫm giữa không trung, phát ra tiếng nổ vang dội.
Đồng tử Hột Khê đột nhiên co lại, cô trừng mắt nhìn tấm ngọc bài biến mất sau sự va chạm. Bóng dáng tròn vo lực lưỡng kia cũng nhanh chóng quắt queo như quả bóng bị xì hơi, sau đó rơi xuống trước mặt Hột Khê.