Nửa đêm dưới chân núi Thương, mùi màu tươi nồng nặc tràn ngập, khắp nơi đều là thi thể của các võ giả cấp thấp.
Thanh Loan theo sát sau lưng Âu Dương Hạo Hiên, lúc đi ngang qua những thi thể này, trong lòng cô ấy không nhịn được cảm thấy nhói nhói. Bên cạnh các thi thể còn có những mảnh vụn của bàn ghế, chén đũa và thức ăn rơi lả tả. Tối nay vốn dĩ là ngày lành tháng tốt, là ngày thành hôn của chủ nhân và tiểu thư nhưng lại bị đám người này xem như thời cơ tốt để giết chóc và cướp đoạt báu vật.
Nhà họ Lâu, tộc Thanh Đằng tại sao… tại sao bọn chúng lại tham lam, ác độc đến như vậy? Tại sao bọn chúng không chịu cho chủ nhân và tiểu thư được hưởng một ngày hạnh phúc chứ?
Thanh Loan cắn môi dưới, hàm răng cắm phập vào bờ môi mềm mại khiến cho máu tươi chảy ra nhưng cô ấy lại không hề có tí cảm giác nào cả. Đến nước này chuyện duy nhất họ có thể làm được đó là đưa Tiểu Trì trở về bên cạnh tiểu thư, nhất định phải giúp cho Tiểu Trì bình yên vô sự sống sót.