Ánh trăng đêm ngấm hơi lạnh chiếu sáng khuôn mặt thiếu nữ, làn da trắng như sứ mịn như tơ toả sáng lấp lánh dưới ánh trăng bàng bạc, gió đêm đan cài suối tóc mây mềm mượt đen óng của cô, để lộ vẻ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, phi phàm.
Nhẹ nhàng tựa chim hồng nhạn, uyển chuyển như rồng bay. Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên.
Ở nơi chiến trường nồng nặc máu tanh, trong đêm đen rập rình giết chóc, thiếu nữ nhảy xuống trên lưng rồng, gương mặt lạnh tanh như băng tuyết, giống như tiên nữ chốn thiên cung từng bước chầm chậm giẫm chân vào chốn địa ngục Sen Hồng, thánh thiện đến nỗi khiến người ta chỉ có thể ngưỡng vọng, không thể chạm vào.
Trái tim Kỳ Sơn đang thổn thức trống ngực đập thình thịch, bàn tay nắm lấy lá cờ màu xanh siết chặt lại, suýt chút bẻ gãy cán cờ được làm từ gỗ Thiên Tâm. Từ trước đến giờ Kỳ Sơn là kẻ háo sắc, bắt gặp gái xinh là muốn chiếm hữu, muốn hôn lên khuôn mặt xinh đẹp đó.