"Tiểu ca ca, nể mặt huynh đẹp trai, chỉ cần huynh giao người nằm trên lưng huynh cho ta, ta sẽ tha cho huynh một mạng, thế nào hả."
"Nam Cung Dục nói nhất định phải mang thiếu niên mặt hoa da phấn kia đến bên Hề Nguyệt. Hi hi, làm cho nô gia vô cùng tò mò, rút cuộc thiếu niên này có điểm gì đặc biệt."
Cốc Lưu Phong hít một hơi thật sâu, giọng trầm khàn cất lên, "Âu Dương Hạo Hiên, huynh có thể nhìn thấy tu vi của ả không?"
Âu Dương Hạo Hiện lắc đầu.
Sắc mặt Cốc Lưu Phong trắng bệch như tờ giấy, Âu Dương Hạo Hiên là võ giả Nguyên Anh kỳ, mà còn không nhìn ra tu vi của ả, đồng nghĩa với việc, ả bét nhất cũng phải ở Phân Thần kỳ.
Mấy người bọn họ mà giao đấu với Phân Thần kỳ thì gần như nắm chắc cái chết trong tay.
Cốc Lưu Phong nhắm nghiền mắt, bất ngờ bế Tiểu Trì từ trên lưng mình đặt lên lưng Âu Dương Hạo Hiên, trầm giọng: "Hạo Hiên, huynh đưa Tiểu Trì đi trước, ta sẽ giữ chân ả."