"Đúng vậy, bà là bà nội của cháu." Nam Cung Dục đột nhiên cười nhẹ, tiếng cười của hắn khàn khàn lại khó nghe như chất chứa đầy nỗi ân hận không gì sánh nổi: "Chính vì bà là bà nội duy nhất của cháu cho nên cháu mới tin tưởng bà. Thế nhưng chính vì sự tin tưởng ngu ngốc của cháu mới khiến Hề Nguyệt rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Ha ha ha... là cháu, là cháu đã hại Khê Nhi!"
Nghe thấy tiếng cười của Nam Cung Dục, cả cô gái mặc quần áo trắng và Nam Cung lão phu nhân đều cảm thấy lạnh sống lưng, nhiệt độ trên người như bắt đầu hạ xuống.
Đúng lúc này, tám người Thanh Long, Bạch Hổ, Thanh Loan, Huyền Vũ và Vô Tâm, Vô Dục, Vô Niệm, Vô Hối đều đã tới nơi, còn có đám người Cốc Lưu Phong, Âu Dương Hạo Hiên và Hề Giáp kịp thời đuổi tới.
Nam Cung lão phu nhân hoàn hồn rồi bắt đầu la hét không ngừng: "Không phải bà! Không phải bà! Dục Nhi, sao cháu có thể đổ oan cho bà như thế, bà vẫn luôn đối xử tốt với Hề Nguyệt, sao bà có thể hại nó chứ?"