Nam Cung Dục hít sâu một hơi để cho ngọn lửa nóng bóng mãnh liệt trong lòng chậm rãi lắng xuống rồi mới một lần nữa ôm cô vào lòng, hắn khàn giọng, nói: "Tại sao phải những năm ngày nữa mới đến mùng chín tháng chín chứ? Khê Nhi à, ngay cả một ngày thì ta cũng sắp không đợi được nữa rồi?"
Hột Khê đưa tay ôm lấy eo của Nam Cung Dục, cô vùi mặt vào lồng ngực đang đập bình bịch như nổi trống của hắn, nhỏ giọng thủ thỉ: "Nam Cung Dục, không biết ta đã nói với huynh chưa, có thể gặp được huynh là may mắn lớn nhất của ta ở thế giới này."
Ánh mắt của Nam Cung Dục sáng lấp lánh và đầy dịu dàng, hắn cúi đầu hôn lên mái tóc cô: "Ta cũng vậy!"
Bỗng nhiên Hột Khê nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp mặt, Nam Cung Dục cũng nửa đêm xông vào khuê phòng như thế này, vào lúc đó cả hai người đề phòng lẫn nhau, thăm dò lẫn nhau, vừa lạ lẫm vừa xa cách. Nhưng bây giờ họ lại sắp trở thành người thân thiết nhất trên đời của nhau, mãi mãi không chia xa.