Giờ khắc này, hy vọng may mắn trong lòng lão ta đã hoàn toàn tan biến, lão ta khom người nói: "Bẩm tôn thượng, thuộc hạ… thuộc hạ đã phát hiện ra tung tích của Mộc Chi Bản Nguyên, có điều vẫn chưa xác thực nên vì thế mới không bẩm báo."
Ngân Hồ bên cạnh người đàn ông mặc trường bào in hình dây leo màu xanh nghe vậy thì sa sầm mặt quở trách: "Lục Húc Dương, lúc trước ta hỏi ngươi có biết Mộc Chi Bản Nguyên không, sao ngươi bảo không biết? Ngươi có ý định lừa gạt tôn thượng ư?"
"Thuộc hạ tuyệt đối không dám!" Lục Húc Dương dập đầu xuống nền đá xanh, giọng nói của lão ta mang theo nỗi hoảng sợ cực độ, "Tôn thượng, xin cho thuộc hạ cơ hội giải thích!"
Người đàn ông mặc trường bào kia cười khẽ một tiếng, không rõ tiếng cười ấy mang ý nghĩa gì, tựa như đang trêu đùa một con chuột, "Ồ? Vậy ngươi nói thử xem?"
"Thuộc hạ thừa nhận thuộc hạ quả thực đã che giấu một ít tin tức về Mộc Chi Bản Nguyên với Ngân Hồ đại nhân và Kỳ Sơn đại nhân."