Khuôn mặt mọi người đều lộ vẻ sốt ruột. Họ muốn ứng cứu, nhưng tốc độ xuất chiêu Mộng Tố Đăng của Chu Tước lại quá nhanh, cơ bản là không cách nào ngăn cản được nữa.
Ngay trước mắt mọi người, ánh sáng chiếu rọi từ ngọn đèn đã sắp nuốt chửng lấy người Hột Khê, nhưng đột nhiên, một chiếc lồng ánh sáng mang sắc trắng nhàn nhạt bỗng xuất hiện phủ kín lấy Chu Tước lẫn ngọn Mộng Tố Đăng.
Khi nãy Mộng Tố Đăng còn tỏa ra ánh sáng rọi khắp tứ phía mà trong phút chốc đã lụi tàn, trở lại thành một ngọn đèn dáng hình cũ kĩ rơi bộp xuống đất. Chu Tước thì ngồi bệt xuống đất, ngước mắt nhìn về nơi cách đó không xa, ánh mắt lóe lên tia sáng vừa nóng rực vừa kinh hãi.
Hột Khê ngoảnh đầu lại nhìn bèn thấy Nam Cung Dục đang chậm rãi tiến tới đây, bước đi đĩnh đạc, trừ khuôn mặt vẫn còn hơi tái nhợt, cũng chẳng hề phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu ốm yếu bệnh tật nào. Tuy vậy nhưng Hột Khê vẫn cảm nhận được hàn khí trong người hắn đang dần dần nặng thêm.