Đã từ lâu bà ta không có hứng thú với một tên "trai bao" đến thế, hứng thú đến mức dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải có bằng được .
Đúng vậy, trong mắt Lâu Vô Sương, Âu Dương Hạo Hiên đã sớm trở thành trai bao của bà ta, là đồ vật thuộc quyền sở hữu của Lâu Vô Sương này. Thế nhưng tên Âu Dương Hạo Hiên kia lại một mực trung thành với con tiện nhân Hề Nguyệt.
Lâu Vô Sương lại cầm một cái chén bằng lưu ly nữa lên, ném thật mạnh xuống mặt đất, khuôn mặt dưới lớp mạng che trở nên vặn vẹo méo mó.
"Sao cốc chủ lại nổi trận lôi đình thế? Để nô tài giúp cốc chủ hạ hỏa nhé?" Một giọng nói dịu dàng của gã trai bao vang lên bên tai, đôi tay gã cũng nhẹ nhàng xoa nắn bả vai bà ta.
Hai mắt Lâu Vô Sương lấp lóe tia sáng, bà ta chậm rãi kéo mạng che mặt xuống, nói với gã trai bao: "Ta có đẹp không?"
"Đẹp… đẹp lắm, trong lòng nô tài, cốc chủ là người đẹp nhất." Trong mắt gã trai bao bùng cháy ngọn lửa của khát khao nguyên thủy.