Đột nhiên Nam Cung Dục buông tay cô ra, khẽ nói: "Khê Nhi, nàng hãy nhắm mắt lại, ta muốn tặng nàng món quà thứ hai."
Hột Khê nghiêng đầu mỉm cười nhìn hắn, trong mắt tràn ngập vẻ hiếu kì, nhưng cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Dường như cô nghe thấy tiếng gió khe khẽ vang lên bên tai, có cả hơi ấm phớt qua tựa như chạm vào bảo vật trân quý nhất vậy.
Hột Khê sợ ngứa bèn rụt cổ lại, ngay sau đó nghe thấy giọng nói dịu dàng của Nam Cung Dục thì thầm bên tai, "Khê Nhi, xong rồi, mở mắt ra đi."
Vừa mở mắt, Hột Khê liền ngây người, thậm chí còn nhắm mắt theo phản xạ có điều kiện, sau đó lại từ từ mở mắt ra.
Trước mắt cô chính là sơn cốc đẹp tựa tiên cảnh. Bãi cỏ xanh mướt trải ra dưới chân, khắp nơi đều được điểm xuyết bằng những đóa hoa tươi nở rộ rực rỡ. Màn đêm đen kịt bỗng dưng được tô vẽ thêm vô vàn ánh sao và ánh trăng sáng tỏ, chiếu tỏ một vùng sơn cốc sáng như ban ngày, nhưng vẫn mang theo sự riêng tư và tĩnh lặng độc nhất của màn đêm.