Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống trên dãy núi Nhật Nguyệt. Gió lạnh gào rít, cùng với đó là âm thanh xào xạc của lá cây, và cả tiếng kêu tiếng hú của những loài ma thú.
Lục Chỉ Hi ôm lấy thêm chiếc áo từ trong nhẫn trữ vật, cảnh giác nhìn xung quanh. Nơi này là khu vực ma thú cấp thấp trong dãy núi Nhật Nguyệt, tuy đối với Lục Chỉ Hi mà nói thì đám ma thú cấp ba cấp bốn không có gì nguy hiểm cả. Thế nhưng, mỗi lần nghe thấy tiếng hú của ma thú là y rằng ả lại sợ hãi, giật mình run rẩy.
Thái Du bước vào trong hang động, phủi đống bụi bặm bám trên quần áo, "Tạm thời vẫn chưa phát hiện truy binh, muội ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi."
Lục Chỉ Hi không cầm lấy quả thần trên tay Thái Du, mà với tay kéo áo gã rồi quàng tay ôm cổ gã, thỏ thẻ hỏi: "Thái Du, huynh có thích ta không?" Giọng nói yêu kiều, vừa dịu dàng vừa quyến rũ, mang theo cám dỗ khó cưỡng.