Tuy Đồng Băng bị trói, không thể nói chuyện nhưng lại có thể nghe. Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hận thù của Hồ Minh Huy, cậu ta không nhịn được bắt đầu ú ớ vùng vẫy một cách kịch liệt.
Cậu ta hối hận rồi, cậu ta có thể chết, có thể làm trai bao nhưng tuyệt đối không thể rơi vào tay cha con nhà họ Hồ được! Đó là sự giày vò còn đáng sợ hơn so với cái chết hay xuống địa ngục!
Tấn Trạch Vũ ném một viên tinh thạch cho bọn họ, sau đó không nói gì nhiều mà lập tức xoay người rời đi.
Lúc sắp ra đến cửa, Trần Hiểu Phong chợt quay đầu lại nở nụ cười sâu xa với cha con nhà họ Hồ: "Đúng rồi, có chuyện này quên không nói với hai người, tên Đồng Băng này thích đàn ông, lúc chăm sóc hắn ta chớ đi nhầm đường đấy."