Cô ta nhìn Nam Cung lão phu nhân mặt mày u ám, như thấy được có cơn bão đang ẩn giấu trong đôi mắt bà ta, trong lòng đột nhiên cảm thấy thấp thỏm.
Tuy rằng tu vi của Nam Cung lão phu nhân chẳng ra làm sao nhưng lại là người có quyền lực to lớn ở nhà họ Nam Cung, nhất là khi bà ta lại là người thân duy nhất được Nam Cung Dục xem trọng. Cho dù thế nào thì cô ta cũng không thể đắc tội bà cụ này được.
Vân Tịnh Tuyết bước tới ngồi xổm xuống trước mặt bà cụ, tỏ vẻ hổ thẹn: "Lão phu nhân, vừa rồi Tịnh Tuyết bị sự ghen tị làm mụ mị đầu óc cho nên mới ăn nói lung tung, lão phu nhân đừng chấp Tịnh Tuyết nhé!"
"Nhưng Tịnh Tuyết thật sự không biết phải làm sao bây giờ nữa, chẳng lẽ phải để Nam Cung Dục lấy thứ hèn hạ Hề Nguyệt đó thật sao?" Lúc nói đến câu cuối cùng, Vân Tịnh Tuyết đã hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.