"Đều tại ngươi, tất cả đều tại ngươi. Vốn dĩ ta có thể sống hạnh phục, nhưng tại ngươi mà Huyền Mục ca ca mới không muốn chấp nhận ta. Tiện nhân, ngươi mới là kẻ đáng chết nhất!"
Nói rồi, ánh mắt Đồng Băng hướng về Huyền Mục, con mắt đỏ quạch ngập tràn si mê, khao khát lẫn tham lam và ái mộ, "Huyền Mục ca ca, huynh đã thấy chưa, thể xác và tâm hồn của tên khốn Hề Nguyệt trơ trẽn này đã không còn trong sạch từ lâu. Đệ mới là người yêu huynh thật sự, đệ mới là người xứng với huynh, là người nguyện vì huynh mà bỏ ra hết thảy!"
Ánh mắt mọi người lũ lượt đổ dồn vào Huyền Mục, trong đôi mắt hiện rõ vẻ thương cảm.
Thế nhưng sắc mặt Huyền Mục lại không mảy may thay đổi. Chỉ là ánh mắt nhìn Đồng Băng lạnh lẽo vô hồn, không chán ghét, cũng chẳng dao động, tựa như đang nhìn một đống rác rưởi chẳng liên quan gì đến hắn.