Ngay đúng lúc này thì Nam Cung Hâm cũng lờ mờ tỉnh dậy, thế nhưng vừa đối diện với ánh mắt âm u lạnh lẽo của Nam Cung Dục, lập tức cả người lão ta run cầm cập như cầy sấy. Hai tay lão ta ôm đầu, miệng thì hét lên thảm thiết như lợn bị thọc tiết: "Ta không dám nữa, ta không dám nữa đâu, đừng giết ta, đừng giết ta!"
Đột nhiên Tiền Đại Tráng bật cười ha hả, mỉa mai: "Ngươi đúng là một kẻ đần độn, lại còn dám đánh lừa mọi người nói kẻ trong cảnh tượng kia là Hề Nguyệt. Nhưng bọn ta đã nhìn rõ mười mươi, cái kẻ trần truồng như nhộng kia, bộ ngực phẳng lì, rõ ràng là đàn ông. Tới lúc này ngươi còn dám đổ oan hãm hại Hề Nguyệt, ngươi xem bọn ta là kẻ ngu thật ư?"
"Không! Không! Không phải!" Đồng Băng thét chói tai, "Các người đều bị hắn lừa rồi, Hề Nguyệt không thể nào là con gái! Tuyệt đối không thể! Hắn chỉ là một tên thích đàn ông giống ta mà thôi. Hắn là một tên trai bao. Đúng vậy, hắn chính là một tên trai bao giả mạo thành con gái!"