Đồng Băng và Lục Chỉ Hi nghe vậy thì vui vô cùng, hai mắt dán chặt vào phòng thay đồ, trên gương mặt hiện rõ vẻ mong mỏi, và nụ cười sung sướng trên nỗi đau của kẻ khác.
Nam Cung Dục như thể không nghe thấy những lời lão ta nói, hắn chỉ chuyên chú nhìn về hướng "phòng thay đồ".
Chính vào khoảnh khắc này, bức tường đất của phòng thay đồ bất ngờ vỡ nứt tan tác, ánh sáng bảy màu bung toả giống như ánh nắng mặt trời rực rỡ khúc xạ qua thuỷ tinh, chói loá đến mức khiến tất thảy mọi người không chịu được phải nheo mắt lại.
Nàng thiếu nữ khoác trên người Phượng Vũ Thiên Y khoan thai ló mình khỏi góc khuất bước lên bậc thềm, ánh sáng chói lòa toả ra trên bộ trang phục đã biến mất, chỉ còn lại những đường hoa văn óng ánh rực rỡ trên tà váy đung đưa duyên dáng, bao quanh lấy cơ thể nàng thiếu nữ.