Hột Khê nhớ đến việc hắn vì cô mà làm nhiều chuyện, hết lần này đến lần khác cứu cô khỏi cạm bẫy thì bất giác có chút xấu hổ đỏ bừng mặt, nỗi quyết tâm muốn đẩy hắn ra xa cũng trở nên thiếu kiên định đi nhiều. Bàn tay nhỏ nhắn đặt trên lồng ngực trần trụi của hắn giống như "đã nghiện mà còn ngại".
Nam Cung Dục hài lòng nhìn gò má đỏ ửng của cô, cúi đầu thì thầm bên tai cô: "Khê Nhi, tốt nhất nàng nên hiểu rõ thực tế là từ nay về sau nàng là người của ta, là Vương phi của phủ Minh Vương, là thê tử của Nam Cung Dục. Ngoại trừ ta ra thì không cho phép nàng nghĩ đến người đàn ông khác, càng không cho phép nàng rời xa ta."
"Đồ điên!" Hột Khê lùi một bước, lúng túng buột miệng nói. Nghĩ đến việc toàn bộ người trong phủ đều gọi cô là Vương phi thì bất giác gương mặt thanh tú kia càng thêm đỏ ửng, nóng hầm hập: "Ngươi bảo là Vương phi thì ta sẽ làm Vương phi sao, ta nhận lời ngươi chưa?"