Hột Khê đột nhiên bừng tỉnh, vừa ngẩng đầu lên, bất giác đối mặt với một cặp mắt sâu thẳm.
Lúc này khóe miệng Nam Cung Dục đang cong lên nụ cười yêu chiều, dịu dàng nhìn cô, ánh mắt dập dờn như sóng vỗ, dường như muốn để cô chìm đắm trong đó vậy.
Hột Khê giống như bị lửa đốt, đột ngột rút tay về. Vì cô dùng sức quá lớn nên suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.
Hầy, đúng là sắc đẹp hại người mà, sự cảnh giác của một sát thủ đi đâu mất rồi? Vậy mà cô hoàn toàn không phát hiện ra tên này đã tỉnh lại.
Hột Khê khẽ ho một tiếng, đè nén cảm xúc chột dạ và lúng túng của mình rồi nói: "Ngươi tỉnh lúc nào vậy?"
Ánh mắt Nam Cung Dục lộ ra nụ cười bí hiểm, "Ngay lúc nàng nói muốn bao nuôi ta."
"Khụ khụ khụ…" Cái này, Hột Khê thật sự bị sặc bởi chính nước miếng của bản thân. Cô ho khù khụ vài tiếng, chột dạ cất giọng cao vút: "Ngươi nghe nhầm rồi!"
Bao nuôi hắn cái gì chứ, tuyệt đối không thể thừa nhận, tuyệt đối không thể thừa nhận được!