Ánh sáng tối tăm trong mứt Vân Tịnh Tuyết lưu chuyển, dĩ nhiên cô ta biết Nam Cung Dục đến đây để làm gì. Nhớ tới lời Đồng Băng dặn dò, cô ta kề sát vào tai Nam Cung lão phu nhân rồi khe khẽ thì thầm vài tiếng.
Ánh mắt Nam Cung lão phu nhân tối sầm lại, khóe miệng nhoẻn cong thành một nụ cười hiền hậu. Bà nắm lấy tay Vân Tịnh Tuyết rồi vỗ nhẹ trấn an: "Yên tâm đi Tịnh Tuyết, bà hiểu hơn ai hết là phải làm thế nào mới tốt với Dục Nhi, mới tốt với nhà họ Nam Cung. Dục Nhi nhất định sẽ cưới cháu làm vợ, nhưng cháu cần phải kiên nhẫn, hiểu chưa?"
Biết Nam Cung lão phu nhân đã đồng ý với kế hoạch của bọn họ, Vân Tịnh Tuyết đắc ý nở nụ cười dữ tợn rồi mới quay người bỏ đi. Cô ta thầm nghĩ: Hề Nguyệt, ngươi đốt tóc ta, làm ta nhục nhã trước mặt bao nhiêu người là đắc ý lắm sao! Có điều ta sẽ nhanh chóng khiến ngươi phải khóc, để ngươi phải chịu nỗi khổ thê thảm gấp trăm lần ta thôi!
***