Huyền Thanh chân nhân nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén quét qua Nam Cung Hoa, Trịnh La và đám thị vệ đang run rẩy của bọn họ, đoạn ông cất giọng lạnh lùng âm u: "Các ngươi càng ngày càng to gan lớn mật, lẽ nào các ngươi quên mất vị kia từng ra lệnh võ giả của thượng giới không được tùy ý ra vào hạ giới, cũng không được đánh toàn lực ở hạ giới hay sao? Các ngươi tùy tiện làm bậy ở đại lục Mịch La này, chẳng lẽ không sợ bị trừng phạt đánh cho hồn phi phách tán ư?"
Lúc Huyền Thanh chân nhân nói ra câu kia, thân thể Nam Cung Hoa run rẩy thật rõ ràng, ánh mắt hiển hiện nỗi sợ hãi vô cùng, đó là sự kính sợ và e ngại còn kinh khủng hơn cả khi đối mặt với Huyền Thanh chân nhân. Ở đại lục Xiêm La, không người nào dám làm trái lệnh với người ấy, không một ai cả! Nhưng hôm nay, người được mọi người coi như thần kia đã biến mất mấy chục năm rồi, có lẽ vĩnh viễn không xuất hiện nữa. Cho nên mới càng ngày càng có nhiều người cả gan dám làm trái lệnh do người ấy ban bố.