Chỉ chốc lát sau, thị vệ bị hút thành cái xác khô trợn trừng mắt ngã xuống mặt đất. Đồng Băng cười khẩy đầy khinh miệt, cất cái xác kia vào nhẫn trữ vật mà Nam Cung Hâm đưa cho mình. Thị vệ bên cạnh Nam Cung Hâm rất nhiều, lão ta sẽ không phát hiện ra đã thiếu mất một người đâu, mà cũng chẳng ai rảnh đi quan tâm đến sống chết của một tên thị vệ cả.
Những vết thương trên người Đồng Băng đã hoàn toàn lành lặn với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, làn da lại trở nên nhẵn mịn trơn láng như xưa. Đồng Băng mặc quần áo tử tế, lại dựng lên hình thượng ngây thơ vô tội và yếu đuối, đứng dậy đi đến gian phòng bàn chuyện của Nam Cung Hâm và Nam Cung Hoa.
Trong phòng nghị sự, Nam Cung Hâm không ngớt mồm ngớt miệng kể về những chuyện xảy ra sau khi gặp Hề Nguyệt. Ánh mắt lão ta mang nỗi phẫn nộ, thêm chút tham lam và dục vọng khiến gương mặt béo mập kia thỉnh thoảng còn vặn vẹo, run rẩy.