Cậu thiếu niên có làn da trắng mịn như tuyết, sáng bóng dìu dịu dưới ánh mặt trời khiến người ta chỉ muốn sờ vào, nhưng lại sợ chạm vào sẽ tan chảy ra mất. Vẻ mặt cậu lạnh lùng như băng sương, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác cô độc và trong veo tựa tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, khác hoàn toàn với đám phàm phu tục tử.
Hai mắt Nam Cung Hâm dại ra, nhìn chằm chằm cậu thiếu niên đang gần trước mắt, thèm thuồng đến nỗi nhỏ cả dãi.
Sao trên thế gian này lại có một thiếu niên tuấn tú như thế chứ? Tại sao lại có cậu thiếu niên còn rực rỡ hơn cả thần tiên trong truyền thuyết chứ? Nếu thiếu niên này là của mình... Nếu có thể đè cậu ta xuống rồi tha hồ giày xéo dưới cơ thể này...
Nam Cung Hâm sung sướng và thèm khát điên cuồng, đôi mắt tham lam như thể sắp tóe lửa. Nếu lão ta có được cậu thiếu niên này, cho dù bắt lão ta phải từ bỏ những tên trai bao khác, lão ta cũng sẵn lòng!