Lục Chỉ Hi liếc mắt nhìn Vệ Thành Uyên một cái. Ả cười khẩy, nụ cười mang cả sự thương hại và mỉa mai, "Vệ đại ca, uổng công huynh luôn một lòng canh chừng bảo vệ bên cạnh Hề Nguyệt mà không biết cậu ta vốn khinh thường loại thấp hèn như huynh đấy."
"Tuy người ta là đàn ông nhưng cũng mưu mô thủ đoạn kinh lắm. Bây giờ đã trèo lên cành cao của Minh vương điện hạ rồi cơ đấy. Hề… Công tử, ngươi thấy ta nói đúng không?"
Hột Khê hơi nhíu mày, "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Lục Chỉ Hi cười quyến rũ, lại liếc mắt đưa tình với mấy người đàn ông xung quanh rồi mới cười lạnh: "Hề Nguyệt, bây giờ ngươi đang giả ngu trước mặt ta đấy à? Ngươi lấy thân mình hầu hạ người khác, thế mà mê hoặc được cả Nam Cung Dục không màng tất cả muốn cưới ngươi, thậm chí còn tuyên bố tin tức kết hôn của các ngươi với cả đại lục Mịch La này. Bây giờ ngươi vui lắm chứ gì? Quyến rũ được Minh vương điện hạ, chắc chắn ngươi sung sướng lắm nhỉ?"