Thiếu niên lại càng xúc động căm phẫn hơn, cảm thấy mình nên bảo vệ hội trưởng yếu đuối, "Tưởng viện phó, Chỉ Hi làm hội trưởng hội Nguyên Lý hết mực tận tụy chu toàn. Mấy năm nay cô ấy không có công lao thì cũng có khổ lao, chẳng lẽ viện phó lại dồn Chỉ Hi vào chỗ chết chỉ vì một tên Hề Nguyệt kia hay sao?"
"Ta nhổ vào!" Tiền Đại Tráng không đứng nghe nổi nữa, tức giận nhảy dựng lên mắng chửi, "Ả tiện nhân độc ác tàn nhẫn này chỉ sai một chút thôi ư? Vốn dĩ ả muốn dồn Hề Nguyệt vào chỗ chết, dựa vào đâu mà cứ thế tha cho ả? Chẳng lẽ ngươi quên bao nhiêu ngươi chết bởi độc xác sống vì ả rồi à?"
Lục Chỉ Hi nghe Tiền Đại Tráng nói thế, nước mắt long lanh lập tức trào ra, trông có vẻ cực kỳ yếu đuối đáng thương. Ả chậm rãi đi đến trước mặt Hột Khê rồi bất ngờ quỳ rạp xuống trước mặt cô, "Hề Nguyệt, ta thừa nhận lúc trước ta bị ma quỷ mê hoặc, hơn nữa bị trưởng lão hiệp hội thầy thuốc uy hiếp nên mới làm ra những chuyện có lỗi với ngươi."