Hột Khê cau mày, nói như lẽ đương nhiên: "Bọn họ nhận ta là chủ, tin tưởng ta, đi theo ta, coi ta là người thân bạn bè thì đương nhiên ta phải bảo vệ họ, điều này còn cần phải có lý do sao? Hơn nữa bọn họ là người hay là yêu thì có gì liên quan ở đây?"
Nhiễm Dực lập tức ngơ ngác, hồi lâu sau mới lẩm nhẩm: "Đúng vậy, có liên quan gì đến việc là người hay là yêu chứ." Y đột nhiên cong khóe miệng, chậm rãi đáp: "Được, Hề Nguyệt, ta nhận lời cứu cậu ta."
"Không những thế, ta sẽ từ bỏ hành động trả thù loài người vì những gì nàng nói. Cho dù có muốn báo thù thật, ta cũng sẽ tìm đến kẻ chủ mưu thực sự chứ không liên lụy đến người vô tội."
Hột Khê nhìn Vu Khiết: "Ngươi có cách chữa khỏi cho Vu Khiết không?"
Nhiễm Dực cười nhạt, bàn tay thon dài trắng nõn bỗng mở ra, trong lòng bàn tay y xuất hiện mấy viên ngọc màu xanh.
Hột Khê sửng sốt: "Mộc Nguyên Châu?"