Hột Khê mỉm cười, cũng không nói lời nào, vừa vuốt ve bàn tay Nam Cung Dục vừa hờ hững nhìn Nhiễm Dực.
Cho đến khi trên vầng trán vua của yêu thú đã đổ đầy mồ hôi, Hột Khê mới thản nhiên nói: "Ta là một thầy thuốc, mặc dù không biết về chứng bệnh của cỏ cây thần, nhưng trên thực tế cũng không thể coi cây thần Thiên Tang đơn thuần là một cái cây được, mà đó là một sinh linh có trí khôn. Việc linh lực và hơi thở của một sinh linh có trí khôn chập chờn hay hỗn loạn, có bị bệnh hay không thì ta vẫn phân biệt được phần nào."
Nhiễm Dực kinh ngạc nhìn Hột Khê thật lâu mới thở dài một hơi: "Hề thần y quả nhiên rất có bản lĩnh."