Nghĩ đến kết cục đáng sợ sau khi nuốt sâu độc, Lục Chỉ Hi sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, cơ thể không ngừng lùi về phía sau. Thế nhưng, ả không nhịn được đưa tay lên sờ gương mặt mình. Chỗ bị thương đã thối rữa, mưng mủ, vừa tê vừa ngứa, thậm chí còn có độc xác sống có thể phát tác bất cứ lúc nào, biến ả thành quái vật gớm ghiếc.
Không! So với việc phải sống với gương mặt xấu xí, đáng ghê tởm này cả đời, ả thà tương lai phải chết thảm còn hơn! Ít nhất trước khi ả chết đi, ả sẽ khiến cho tên khốn Hề Nguyệt phải chịu sự đau đớn giống như ả!
Nghĩ đến đó, trong mắt Lục Chỉ Hi bùng lên một ngọn lửa hừng hực rực cháy, ả không nghĩ nhiều nữa, đưa tay nhận lấy viên thuốc màu đỏ rồi nuốt xuống.
Sâu độc vừa vào cơ thể, Lục Chỉ Hi đã kêu rên thảm thiết, ả như cảm thấy có hàng ngàn con kiến đang thi nhau gặm cắn lấy lồng ngực và bụng mình, "Cha… cha… cứu con… cứu con…"