Lúc này Hột Khê cũng đang vô cùng lo lắng. Hàn độc trên người Nam Cung Dục càng lúc càng mạnh, ngọn lửa chí dương của Ngọc Hỏa Thiềm Thừ được cơ thể hắn hấp thu lúc trước đang bị hàn độc nuốt lấy từng chút một. Thậm chí bởi vì hàn độc tỏa ra dày đặc, ngoại trừ bản thân Hột Khê ra thì chẳng còn ai có thể chống chịu lại sự xâm nhập lạnh lẽo này, nên mấy đứa nhóc cũng đã trốn hết vào không gian, không dám mạo hiểm ra ngoài.
Hột Khê thử điều động Ngọc Hỏa Thiềm Thừ bên trong cơ thể Nam Cung Dục nhưng dường như Ngọc Hỏa Thiềm Thừ đã hoàn toàn biến mất rồi. Cho dù cô có dùng thần thức lục tìm bên trong cơ thể hay vận linh lực như thế nào thì cũng không cảm nhận được dấu vết của viên ngọc nữa.
Nếu còn tiếp tục như thế này thì Nam Cung Dục chắc chắn sẽ chết! Phải làm gì đây? Rốt cuộc là phải làm gì đây?