Có điều, cơ thể hắn hoàn toàn không ăn khớp với nhau. Một con mắt màu xanh ngọc bích, con mắt còn lại là lửa đỏ đang nhìn chằm chằm về phía Phụng Vân Cảnh.
Còn thân thể của hắn cũng lấy sống mũi làm đường phân cách, một nửa là lửa nóng hừng hực, bên còn lại chậm rãi kết băng.
Đám người Phụng Vân Cảnh kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi không tên, muốn gào thét, muốn chạy trốn. Nhưng hai chân bọn chúng giống như bị đóng đinh tại chỗ, không cách nào động đậy được.
Đừng nói là đám người nhà họ Phụng, ngay cả đám nhóc Đản Đản cũng sợ ngây người trước cảnh tượng này. Đản Đản nhìn thấy Hột Khê bị văng ra xa, nó muốn lao đến hỏi han cô, nhưng nhìn dáng vẻ của Nam Cung Dục thế này, nó lại sợ run rẩy cả người. Dáng… dáng vẻ của cha thật đáng sợ, Đản Đản sợ quá, hu hu hu… mẹ ơi!