Ngọc Hỏa Thiềm Thừ là bảo bối có cấp bậc cao đến nhường nào, đương nhiên y cũng có cách để cướp được Ngọc Hỏa Thiềm Thừ, nhưng đó là lúc Ngọc Hỏa Thiềm Thừ không phun ra ngọn lửa dữ dội.
Thế nhưng người này, người này lại dùng tay không, không những dập tắt được ngọn lửa mà con cóc phun ra mà còn trực tiếp bắt nó cất vào trong nhẫn trữ vật.
Chuyện… chuyện này sao có thể xảy ra chứ?
Kim Lang đứng phắt dậy khỏi mặt đất, nhìn đăm đăm vào Nam Cung Dục, lạnh lùng dọa dẫm: "Nhóc con, ta không biết ngươi là ai, nếu biết điều thì ngoan ngoãn giao Ngọc Hỏa Thiềm Thừ ngươi vừa cất đi ra đây. Bằng không, đừng trách bọn ta không khách sáo!"
Nam Cung Dục nhướng mày, ánh mắt châm biếm lướt nhanh qua cái đầu bị đốt trụi lủi và mảng da đầu máu me bê bết một cách đầy ẩn ý, sau đó hắn mới thong thả lên tiếng: "Ồ? Ngươi định không khách sáo với ta như thế nào đây?"
Kim Lang quay sang ra hiệu với nhóm người Phí trưởng lão.