"Ta không sao…" Hột Khê hít sâu một hơi, nghiến chặt răng, ép cho ý thức của bản thân tỉnh táp, nói từng từ từng chữ: "Chỉ là… thăng cấp… ta không sao… nhất định phải lấy được, Ngọc Hỏa Thiềm Thừ!" Nói rồi, Hột Khê không gắng gượng nổi nữa, đôi mắt nhắm nghiền, thần thức hoàn toàn chìm vào trong không gian.
Trong không gian lúc này đang xảy ra sự thay đổi long trời lở đất, bên tai dường như vang lên giọng nói loáng thoáng của lão Tu Di: "Cửu Trọng Thiên cung, đây là Huyền Tiêu…"
Kể từ khi Đản Đản phá vỏ, điện Linh Tiêu mở cửa, cuối cùng không gian Tu Di mới chào đón lần thăng cấp thứ hai.
Nam Cung Dục nhìn Hột Khê đã hoàn toàn hôn mê bèn nắm chặt lấy bàn tay đang ôm lấy hắn. Giây phút này hắn có cảm giác, dường như bản thân đang ôm lấy một thi thể ấm nóng, Khê Nhi của hắn đang từ từ rời xa hắn. Nỗi sợ trong lòng như thủy triều dâng lên, muốn nhấn chìm hắn.