Những đệ tử luôn lo lắng độc thi khôi trong cơ thể mình nghe Hột Khê nói vậy thì người nào người nấy bỗng vui vẻ ra mặt.
Ánh mắt của Hột Khê lại lạnh lùng liếc những người của phân viện dẫn đường tham gia đợt tấn công mình vừa nãy, như cười như không nói: "Còn về những kẻ chết cũng không hết tội kia thì xin Tăng viện trưởng đừng lãng phí thuốc của ta!"
Tăng Thủ Nhạc gật đầu liên tục, ánh mắt vừa mang nỗi kích động vừa chất chứa tâm sự nhìn Hột Khê. Ngay từ đầu ông đã đánh giá cao cậu đệ tử này, coi là thiên tài xuất chúng nổi bật. Nhưng Tăng Thủ Nhạc không ngờ rằng mình vẫn đánh giá thấp, đánh giá thấp sự mạnh mẽ và thiên phú của Hề Nguyệt. Bây giờ rốt cuộc thực lực của Hề Nguyệt đã mạnh tới mức độ nào rồi, đến ông cũng không thể nhận ra. Thậm chí ông cảm thấy mình hoàn toàn không phải là đối thủ của đệ tử này nữa.